Om Chớ quen minh la nước (Bản in mau)
Xin thua r¿ng, mu¿i sáu bài vi¿t ng¿n dài trong t¿p sách này nhu nh¿ng l¿i tâm s¿, cung ch¿ vì m¿t u¿c mong duy nh¿t: Xin phép nói lên m¿t l¿i nh¿c nh¿. Nh¿c gì? Nh¿c r¿ng, chúng ta c¿n bi¿t trân quý trái d¿t này c¿a chúng ta. Chúng ta cung nên bi¿t gi¿ gìn nh¿ng gi¿t nu¿c c¿a d¿t, v¿n ph¿ d¿y hai ph¿n ba d¿a c¿u. пt này, nu¿c này là nh¿ng d¿u tích còn luu l¿i c¿a d¿i tru¿c, là noi an ngh¿ c¿a t¿ tiên. пt và nu¿c này không th¿ là s¿ h¿u c¿a riêng b¿t c¿ m¿t ai. Xin d¿ng nói ngây tho là ai dó vì có tên trong h¿ so b¿t d¿ng s¿n nên là k¿ s¿ h¿u. N¿u có chang nh¿ng k¿ s¿ h¿u thì k¿ ¿y chính là con cháu chúng ta ¿ các th¿ h¿ sau. Mình ch¿ dang mu¿n t¿m d¿ s¿ng, nhu t¿ tiên ta cung dã làm v¿y. Ch¿ng ph¿i mình dã ti¿p nh¿n d¿t tr¿i này trong m¿t hình hài còn t¿t d¿p t¿ cha ông dó sao? Ph¿i bi¿t cham sóc d¿t, ph¿i t¿ t¿ v¿i nu¿c. M¿t câu chuy¿n ng¿ ngôn k¿ l¿i r¿ng, có m¿t v¿ th¿n s¿c m¿nh vô song ngàn ngu¿i khó d¿ch n¿i, v¿y mà khi b¿ nâng lên, chân h¿ng d¿t thì bao nhiêu s¿c m¿nh tiêu tan h¿t. пt, nu¿c còn thì ta còn. пt, nu¿c an lành thì ta an l¿c. Ch¿ v¿y thôi.
Visa mer